Nửa đêm nghe tiếng động phát ra từ nhà bếp, tôi rón rén xuống xem thử, tôi ‘tá hỏa’ chân đứng không vững khi nhìn thấy cảnh tượng trước mặt

Đêm qua, lúc nửa đêm, tôi nghe thấy tiếng động từ trong bếp. Sợ có kẻ trộm, tôi rón rén xuống bếp và bất ngờ bật đèn lên. Cảnh tượng trước mắt khiến tôi không nói nên lời.

Thank you for reading this post, don't forget to subscribe!

Bố chồng tôi chuyển đến sống cùng chồng tôi và tôi được 3 tháng. Trước đây, anh sống cùng vợ chồng anh cả ở quê. Nhưng hoàn cảnh khó khăn, anh cả thất nghiệp, chị dâu nuôi con nhỏ nên rất túng thiếu. Thấy vậy, vợ chồng tôi đã chủ động đưa bố lên thành phố ở cùng chúng tôi.

Những ngày đầu, bố phải làm quen với cuộc sống mới nên rụt rè, không dám đi đâu mà chỉ quanh quẩn trong nhà. Sau đó anh ấy bảo tôi để con chó con cho anh ấy chăm sóc. Sợ bố buồn, tôi mua một chiếc tivi riêng cho bố lắp trong phòng để bố xem và giải trí. Anh ấy chân thật và giản dị nên tôi rất yêu quý anh ấy.

Nửa đêm, tôi nghe thấy tiếng động phát ra từ nhà bếp.  Tôi nhón chân xuống để kiểm tra.  Tôi đứng không vững khi chứng kiến ​​cảnh tượng trước mắt - ảnh 1Ảnh minh họa: Internet

Mỗi lần nấu món gì ngon, tôi đều múc trước một bát cho anh. Nhưng bố chưa bao giờ chạm vào đũa. Anh cho biết mình chỉ quen ăn rau và không thích ăn thịt, cá. Trong bữa ăn, ông cũng ăn rất nhanh rồi đứng dậy đút cho cháu ăn. Tôi không hiểu vì sao dù tôi có làm gì thì bố vẫn giữ khoảng cách với vợ chồng tôi.

Đêm qua, lúc nửa đêm, tôi nghe thấy tiếng động từ trong bếp. Sợ có kẻ trộm, tôi rón rén xuống bếp và bất ngờ bật đèn lên. Cảnh tượng trước mắt khiến tôi không nói nên lời.

Bố chồng tôi đang ăn bát cơm thừa của bữa tối với bát nước mắm. Nhìn dáng vẻ của hắn cũng đủ chứng tỏ hắn đang rất đói. Nhìn thấy tôi, bố nhanh chóng đặt bát cơm xuống và tỏ ra bối rối. Tôi lấy thức ăn trong tủ lạnh ra, hâm nóng rồi cho vào bát cho bố. Trong khi bố ăn, tôi gợi ý đủ thứ để bố không cảm thấy khó xử. Đang nói chuyện, bố tôi có nói gì đó: “Ở tuổi này mà bố vẫn sống một mình, xấu hổ quá!”. Tôi choáng váng. Hoá ra người cha cảm thấy có lỗi vì sống nhờ vào đứa con út, trong khi toàn bộ đất đai lại được giao cho con trai cả nên không dám ăn uống. Nhưng tôi và chồng chưa bao giờ yêu cầu hay bày tỏ sự khó chịu về điều đó. Tôi yêu bố tôi rất nhiều. Làm sao tôi có thể khiến bạn sống tự nhiên và không có khoảng cách trong nhà tôi?


Viết một bình luận